Tôi thấy nhiều người trở nên khá sợ hãi khi họ bắt đầu nhận thức toàn bộ tiến trình thức tỉnh này sẽ đưa họ đi tới đâu: vào một vùng mà họ buộc phải trung thực, thành thật đến khác thường và hoàn toàn không trốn tránh. Điều này trái với ý tưởng thức tỉnh chỉ đơn giản là siêu thoát khỏi đời sống, tìm ra một nơi an trú trong vài trải nghiệm nội tâm và không phải đối phó với đời thường.
Thức tỉnh thực sự là hoàn toàn ngược lại: đó là một trạng thái tồn tại mà ở đó, chúng ta tìm thấy khả năng để đối phó với cuộc sống của mình như thực tế diễn ra. Nhưng như tôi đã nói, nhiều người sợ giai đoạn này trong cuộc hành trình, bởi vì nó đòi hỏi chúng ta không được trốn tránh ở mọi cấp độ.
Rất nhiều người sợ phải để sự thật thâm nhập vào một số quan hệ nhất định của họ – có thể là quan hệ gia đình, bạn bè, tình yêu hoặc hôn nhân. Có lẽ trốn tránh khỏi sự thật, khỏi một số dạng rắc rối đang bày ra, thì dễ chịu hơn nhiều.
Thế nên sau khi thức tỉnh, nhiều người bắt đầu đi vào cuộc sống của họ, nắm bắt những hình mẫu nhất định vẫn còn chưa được nhận thức đầy đủ. Một số người thậm chí có thể phát hiện ra cần thiết phải có những thay đổi nhất định trong các mối quan hệ và mô hình cuộc sống của họ.
Đây có lẽ là một phần đáng sợ trong tiến trình, bởi vì bỗng nhiên chúng ta không còn trốn tránh chính mình nữa. Chúng ta tự hỏi: “Liệu mối quan hệ của mình có chịu nổi điều này không? Nó có ổn không? Người yêu mình có bỏ mình không? Liệu bạn mình còn muốn chơi với mình không? Liệu môi trường làm việc, quan hệ của mình với sếp – hay bất cứ điều gì – vẫn còn ổn, hay nó sẽ thay đổi theo cách không mong đợi?”
Và dĩ nhiên, đa số con người ta đều sợ thay đổi. Chúng ta có thể muốn thay đổi, nhưng thay đổi luôn luôn có đặc điểm khó đoán, bạn không bao giờ biết nó sẽ biến thành thế nào? Đây là một phần quan trọng của việc trở nên hoàn toàn thức tỉnh: chúng ta phải tuyệt đối không trốn tránh. Chúng ta phải đối mặt với thực tế cuộc sống của mình...
Tôi liên tục nói với mọi người rằng giác ngộ không hề bảo đảm rằng cuộc sống của bạn sẽ theo ý bạn. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nhiều so với trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ đi theo cách bạn muốn. Cuối cùng, quan trọng vẫn là sự thật; sự trung thực trên mọi phương diện, ở mọi cấp độ của chúng ta...
Sự tỉnh thức có thể là nền tảng mà từ đó chúng ta đáp ứng với mọi người và mọi tình huống. Nó có thể là nền tảng mà từ đó chúng ta liên hệ đến mọi hoàn cảnh cuộc sống. Nhưng điều này đòi hỏi nhiều can đảm và có rất nhiều nỗi sợ. Nó cũng cần một điều mà tôi tiếp tục nhấn mạnh là: một sự chân thành thuần khiết. Kiểu chân thành này phát sinh từ tình yêu sự thật và nhận thức rằng sự thật là điều tốt nhất.
Chỉ một chút không thật hay né tránh bất kỳ điều gì cũng làm giảm sút trải nghiệm của chúng ta về bản chất của mình. Như tôi thường nói với học viên của mình, thiếu một chút trung thực với người khác và các tình huống trong cuộc sống của mình tức là che giấu bộc lộ bạn là ai. Cuối cùng, chúng ta phải đi đến chỗ nhận ra sự thật là tốt nhất, sự thật chính là sự thể hiện và biểu lộ tuyệt vời nhất của tình yêu. Cuối cùng, tình yêu và sự thật là một; chúng giống như hai mặt của đồng xu. Bạn không thể có sự thật nếu không có tình yêu, và bạn không thể có tình yêu mà không có sự thật.
Khát khao thức tỉnh dẫn đến thay đổi trong cuộc sống nội tâm và bên ngoài của chúng ta. Một lần nữa, xin đừng nghĩ rằng thay đổi này là có được cuộc sống hoàn hảo, công việc hoàn hảo, người bạn đời, cuộc hôn nhân hay một tình bạn hoàn hảo. Đây không phải về hoàn hảo mà là về sự trọn vẹn.
Không phải là có mọi thứ đúng như ý ta, mà là có mọi thứ đúng như bản chất của nó. Khi chúng ta cho phép mọi thứ là chính nó, cảm giác hài hòa nảy nở; khoảng cách giữa nhận thức và bản chất con người của chúng ta sẽ ngày càng thu nhỏ. Một sự liên tục liền lạc bắt đầu nổi lên giữa nhận thức và biểu hiện, giữa sự thức tỉnh và hiện thực hóa nó...
- Thầy Adyashanti -
Shared by Kiều Giang - YENLANG•NET GROUP
Thấy ra sự thật quan trọng hơn đạt được sự hoàn hảo
Tâm linhBài Viết